- Published on
Kết thúc chặng đường tới Bangkok
- Authors
- Name
- Hai Nguyen
Sau 17 ngày rong ruổi, cuối cùng tôi cũng đặt chân tới Bangkok, kết thúc 1 chặng đường. Ngẫm lại, quãng thời gian khó khăn này, một tour xe đạp không báo trước xảy ra tự nhiên.
Tới thời điểm này của 2024, có ba điều không như ý muốn đối với cá nhân mình. Cái này không tiện kể ra đây. Nó khá quằn quại, những suy nghĩ tiêu cực, nó biết cách xuất hiện mỗi lần tôi cảm thấy khó khăn. Những lần đang đạp mệt nhọc, tình huống hỏng xe bất khả kháng, lần quên mất túi đeo chéo trong đó chứa mọi giấy tờ cần thiết cho chuyến đi, tấm hộ chiếu quý giá. Trên đoạn đường ngược sóng để tìm lại, tôi thấy mình đang trên lằn ranh đỏ, có thể kết thúc chuyến đi giữa chừng. Thật may mắn là vẫn có thể cứu vãn khi tìm lại túi sách bỏ quên, vá ruột thành công, nghỉ mệt và tiếp tục hành trình.
Tôi sẽ nhớ về lần bơi ở cầu chui Neak Leung, gặp người dân Campuchia đang bơi lội xả cái nóng cuối ngày trong mùa nước nổi. Những cú nhảy của trẻ con ào từ trên cao. Còn đâu những mệt nhoài sau 1 ngày đạp xe. Rồi chỉ sau đó, được ngủ nhờ, dựng lều ở quán ăn giữa cây xăng bên đường. Khi màn đêm kéo xuống, ở một quán ăn ven đường.
Nhớ về 2 cha con ở bờ sông lúc ăn trưa ở Phnom Pênh. Khi tôi nhìn thấy người con đang vẽ hình ảnh một kiến trúc nhìn có vẻ giống khối tháp nước như Sài Gòn. Lúc đó tôi qua chào hỏi thăm. Nói chuyện với người cha. Nói về chuyến đi, về con cái của chú. Do trước đây, chú làm ở một đại sứ quán nên có thể nói một chút tiếng Anh. Thật là vui khi có thể giao tiếp với người dân thủ đô, ở một quốc gia khác. Cuộc nói chuyện rất vui vẻ, đôi khi chú suy nghĩ nói ra sao, hình ảnh thật hiền hoà của người cha già, vừa hiền từ và cũng thật gần gũi. Và bức tranh của con trai chú từ trụ tháp kia, nét kí tên rất đẹp.
Đặc biệt, thứ mà tôi nhớ mãi là câu hỏi chú hỏi mình có thấy hạnh phúc ở đây? Quả thật có cảm giác câu hỏi này hơi bất ngờ, vì dẫu sao tôi cũng chỉ mới đặt chân tới đây chưa lâu. Và khi đó, tôi cũng không suy nghĩ quá nhiều mà trả lời là "Có". Nghĩ cũng thấy mình nói có phần vội vàng. Tới đó, mọi thứ xảy ra, đối với tôi là không tệ. Tôi chưa gặp khó khăn thực sự nào từ lúc khởi đầu, cũng cần có thời gian để trải nghiệm dẫu sao. Khi tôi tạm biệt 2 cha con, chú gửi lời chúc may mắn tới tôi. Mong sao tôi sẽ may mắn với quãng đường tới đây.
Cũng không quên tiệm cafe của cô chủ Campuchia. Nơi tôi qua ngồi 2 ngày liên tiếp. Một quán nhỏ nhưng ấp áp, trúng dịp lễ nên có lẽ vắng khách. Chúng tôi bập bõm nói chuyện. Và nhớ về đĩa chuối cô mời, chắc nhìn thấy anh chàng này khá xanh xao ốm đói. Bạn nói mong có dịp ghé Việt Nam để thưởng thức cà phê.
Nhớ những ngày ở hostel gặp gỡ những người nước ngoài. Đặc biệt là sự thân thiện của một anh Ấn Độ để rồi chia tay là bao thuốc lá anh này tặng mình. Sau này một đêm ở Thái Lan sài trong khung cảnh hồ nước thơ mộng, trong tiếng nhạc và một lon bia
Tôi sẽ nhớ về con đường từ Kampong Chhnang tới Kampong Thom. Ngồi hì hục sửa bánh nơi đồng không mông quạnh ngay giữa trưa oi ả. Để rồi nhận được sự giúp đỡ từ người dân trên đường, một chiếc bánh tét cực ngon. Và còn gặp một anh bạn lái xe không may giống mình, hư bánh hư đường.
Trên con đường đất tưởng chừng kéo dài vô tận, một tô cơm cà ri khi dừng lại trong một gia đình đang trải chiếu ngồi ăn uống trên cánh đồng. Ông già lớn tuổi mời mình 1 lon bia và hỏi thăm là mình đang đi đâu chốn đồng quê này.
Quá dài để đọc, mà không thể không nhắc tới những tiếng chào của các em nhỏ từ Campuchia, động lức tức thời khi đôi chân mỏi mệt và hành trình kéo dài.
Rất nhiều ngẫu nhiên, như đưa đẩy mình ngồi cũng người bạn lâu năm từ hồi trung cấp ở Siem Riep. Một tối êm ái trong gia điệu nhạc xứ Cam. Học về số đếm của 2 nước, so sánh tiền Việt lại quá lớn, cứ chục nghìn, trăm nghìn. Rồi tiếng nhạc cũng có lúc lôi cuốn, khiến mình nâng nâng. Những kỉ niệm này chắc chắn khiến tôi không bao giờ tiếc nuối về chuyến đi tuổi trẻ này.
Khi nhẹ nhõm vì sau cùng cũng đặt chân vào Kingdom of Thailand
. Một văn hoá khác. Nơi một làng quê tôi nán lại 2 đêm để nghỉ chân, nơi hồ nước êm ả những chú chim hay đàn vịt bơi lội trên hồ. Nơi đây còn có quán ăn khá ngon, món pad Thái rắc ớt bột thơm ngon khác rất xa món pad ở Xô Viết Nghệ Tĩnh. Sau cùng cũng tới lúc tiếp tục hành trình, vẫy tay tạm biệt cô bán tạp hoá thân thiện tuyệt vời.
Chiều dần buông, nhường chỗ cho tối bước vào những giờ phút kịch tính. Tưởng chừng mọi thứ sẽ êm ái khi đặt chân tới Bangkok, sau bữa ăn tối êm bụng thì bánh lại hư. Chỉ có may mắn mới đưa tôi tới quán sửa xe kế bên. Khi nhờ được tự sửa xe ở quán, những bạn Thái thân thiện đã giành lấy, vá xe cho mình. Skill vá xe cực đỉnh mà lần đầu được trải nghiệm. Welcome to Thailand, bạn Thái nói. Không ngờ được, mình được đối đãi rất tuyệt tới mức vậy. Và tối qua vẫn là rất dài khi nghĩ lại. Lạc lối ở Bangkok và đối mặt với chó hoang dí. Sau cùng, tôi trút được nỗi niềm vì nhà nghỉ đã ở trước mặt, đón chờ tôi với không khí ấm áp, đơn giản, ngăn nắp.
Cuộn xuống để tải bình luận